Endrick gửi em trai: “Chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa, chúng ta được sinh ra trong bóng đá”

Tác giả BLV Hoàng Thông (Le Foot) - Thứ Năm 28/03/2024 20:31(GMT+7)

Zalo

Em trai Noah yêu quý của anh! Anh thương em vô cùng! Đối với anh, em là số một, không gì hơn được.

46891cf6-47d4-4c6c-8b21-6e57efd4c009
 

Từ nhỏ, anh cảm thấy giữa chúng ta có một cái gì đó đặc biệt. Anh chưa bao giờ nói điều này với em, nhưng cứ như thể em phải đợi anh ghi bàn xong thì mới chịu chào đời.

Đúng là vậy đó, em trai. Anh còn nhớ ngày ấy, anh mới 13 tuổi và đang chơi một trận đấu quan trọng. Em thì vẫn chưa muốn bước ra thế giới này. Đồng hồ cứ tích tắc, ba mẹ thì sốt ruột hết cả lên và tự hỏi em còn đợi gì nữa. Rồi đột nhiên, ba chúng ta nhận được điện thoại từ một người bạn đang xem trực tiếp trận đấu của anh.

Người bạn ấy báo, “Douglas! Douglas! Endrick vừa ghi bàn!”

Thế rồi ngay tại khoảnh khắc ấy, tất cả những gì mọi người trong phòng sinh nghe thấy là tiếng khóc chào đời của em. Oa oa oa oa!

Em cuối cùng cũng chịu ra ngoài để ăn mừng cùng anh. Khi đến bệnh viện, anh đã tặng em một món quà sinh nhật. Thời đó anh làm gì đã có tiền để mua đồ chơi, nên anh tặng em phần thưởng Quả bóng vàng mà anh nhận được từ giải đấu.

Thấy chưa Noah? Nhà mình không có điều kiện, chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa. Anh và em được sinh ra trong bóng đá.

Anh không biết khi nào thì em sẽ đọc được bức thư này, bây giờ em mới 4 tuổi và cuộc sống của nhà mình đang thay đổi chóng mặt. Trong vài tháng tới, anh sẽ sang Tây Ban Nha để chơi cho Real Madrid – đúng rồi đó, đội bóng mà em luôn thấy anh chọn để chơi trên PlayStation. Anh biết cả thế giới sẽ muốn nghe câu chuyện của gia đình mình. Và đó là một câu chuyện không hề tầm thường em à! Vì vậy, đây là cơ hội để anh kể cho em nghe những gì đã thực sự xảy ra, thông qua sự giúp đỡ của ba mẹ.

----

Như em biết, trong nhà mình, mọi thứ luôn bắt đầu và kết thúc bằng quả bóng. Mẹ nói rằng hồi còn bé, anh không bao giờ hét “vroooom” (tiếng động cơ xe) như em. Nếu em đưa cho anh một món đồ chơi, anh sẽ cầm nó trong 5 giây rồi đặt ngay lại vào hộp. Tất cả những gì anh muốn là “bóng, bóng, bóng”.

Một quả bóng làm bằng băng dính. Một quả bóng được vo tròn từ chiếc vớ. Hay một quả bóng rổ. Làm bằng gì không quan trọng. Miễn là tròn, hoặc thậm chí là vuông, anh đều muốn đá nó. Khi được tặng quả bóng World Cup Brazuca từ đội của ba ở várzea, anh chỉ chăm chăm nhìn vào những màu sắc trên nó, như thể đó là một bức tranh. Anh thậm chí còn ngủ với nó! Bóng đá như ngấm vào máu chúng ta.

Em có thể hỏi mẹ về cách anh tự giới thiệu bản thân với mọi người.

“Tên con là gì, nhóc?”

“TIỀN ĐẠO Endrick Felipe Moreira de Sousa.”

Ai nấy nghe vậy cũng đều cười anh. Đúng là một đứa trẻ dễ thương!

Nhưng em trai, anh thật sự nghiêm túc.

Anh tin rằng mình sẽ thành công, và mẹ vẫn khóc khi bà nhớ về chuyện đó.

Mẹ luôn nói rằng lời nói có sức mạnh.

Ngày đó, nhà anh em mình không sống trong chung cư sang trọng như bây giờ đâu. Món sữa chua mà em thích đó, nhà mình khi ấy làm gì có tủ lạnh. Gia đình mình sống ở một nơi gọi là Vila Guaira, và cuộc sống của chúng ta khác xa với bây giờ lắm. Sau này, ba mẹ sẽ kể cho em nghe về những ngày cơ cực đó. Nhưng dù không có điều kiện, nhờ ơn Chúa và sự hy sinh của ba mẹ, nên anh đã có một tuổi thơ tuyệt vời. Và tất nhiên là nhờ cả bóng đá nữa.

À, hình như anh chưa kể chuyện này cho em bao giờ thì phải. Hồi bằng tuổi em bây giờ, con đường trước nhà mình dốc lắm. Anh thường chơi đá bóng với mấy đứa trẻ hàng xóm trên con đường đó. Luật chơi là nếu ai cầm bóng chạy xuống dốc, sút không vào thì phải chạy đuổi theo xuống dưới chân dốc để lấy bóng lên. Do đó, ai đi bóng qua người, lỡ sút không vào thì phải chạy mệt nghỉ để đuổi lấy bóng. Có lẽ cũng nhờ vậy mà chúng ta mới đá bóng hay.

Mệt thì mệt thật, nhưng luật lệ của bóng đá đường phố là vậy, phải tuân theo thôi.

Sút trượt? Thì phải chạy xuống lấy bóng!

Anh nhớ cái thời đó lắm, thời anh chỉ là một cậu nhóc và bóng đá vẫn còn là một trò chơi. Cả đám đá bóng xong thì ngồi lê la với nhau, mà như bọn anh thời đó hay gọi cho sang, là… resenha (“review”, ôn lại trận đấu). Phải chi anh em mình có thể cùng nhau quay về những ngày đó, chơi đá bóng cùng nhau.

Nghĩ lại mà anh thấy vừa vui vừa buồn. Biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ không thể nào quay lại được!

Thậm chí, những kỷ niệm buồn giờ ngẫm lại đôi khi cũng thấy vui.

Endrick gửi em trai “Chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa, chúng ta được sinh ra trong bóng đá” 1
 

Mai này khi lớn lên, em sẽ nghe người ta kể về “cuộc trò chuyện trên sofa”. Bây giờ ở Brazil, ai cũng kể về chuyện đó, nhưng mà sai hết cả. Họ nói nhà mình nghèo, không có gì để ăn. Nhưng mà không phải thế đâu. Ba mẹ chúng ta đâu có để anh em mình phải sống như thế. Người ta đâu có biết mẹ của anh em mình đã hy sinh thế nào. Bà luôn phản bác họ: “Ông trời sinh ra tôi làm phụ nữ, tôi là mẹ của chúng nó, làm sao tôi có thể để con mình thiếu ăn!?”

Sự thật là ngày hôm đó anh đã thấy ba phải khóc. Bấy giờ anh 10 tuổi, và có lẽ cũng là lần đầu tiên trong đời anh mới hiểu được hoàn cảnh khó khăn của gia đình.

Song, bàn ăn nhà ta lúc nào cũng có đủ đồ ăn mình cần.

Chỉ là không phải lúc nào cũng có đủ đồ ăn mình muốn.

Em hiểu sự khác nhau chứ?

Nhà mình thời ấy chỉ đủ ăn thôi. Ba kể là hôm đó, anh ngồi trên sofa và nói với ông: “Ba mẹ đừng lo, con sẽ trở thành cầu thủ bóng đá và đưa cả nhà mình thoát khỏi hoàn cảnh này.”

Trước đấy, anh vẫn còn là một cậu bé và bóng đá với anh chỉ là một trò chơi thuần túy.

Nhưng sau cái ngày ấy, bóng đá đã trở thành con đường để cả gia đình mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vài tuần sau, anh lên thành phố Sao Paulo để gia nhập học viện Palmeiras. Anh đặt mục tiêu đầu tiên cho mình: Tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình.

Đặt ra những mục tiêu là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh. Đó còn là cách để anh trò chuyện với Chúa. Khi anh đến Palmeiras, anh biết mình sẽ được ăn ít nhất 2 hoặc 3 bữa một ngày ở trường và ở trung tâm tập luyện. Chỉ là, đối với mẹ, mọi chuyện không đơn giản như vậy…

Mẹ quyết định bỏ lại cuộc sống ở quê nhà để lên Sao Paulo giúp anh được theo đuổi giấc mơ. CLB chỉ có chỗ cho mình anh, nhưng mẹ nhất quyết không đời nào để anh lại một mình trên thành phố. Ba thì ở lại để làm việc và gửi tiền cho mẹ và anh. Thế rồi, mẹ chuyển đến sống với anh trong một căn nhà nhỏ cùng với một số đồng đội của anh ở đội bóng. Mọi người đều ở chung dưới một mái nhà. Nhưng khi bọn anh ra ngoài để tập luyện, mẹ không có ai để nói chuyện cùng. Trong nhà đâu có TV hay internet, vì vậy mẹ thường mang theo quyển Kinh thánh ra công viên, ngồi và tâm sự với Chúa một mình. Căn nhà chật hẹp nên mẹ chỉ có đúng một chiếc ghế để cất túi đồ trên đó. Đêm về, khi bọn anh đã lên giường ngủ, mẹ trải một tấm nệm mỏng trên sàn nhà và ngủ ở đó.

Giờ kể lại, chắc chắn em sẽ không thể hình dung là mẹ của chúng ta từng phải ngủ trên sàn nhà, nhưng thực sự là vậy. Chuyện đó là có thật.

Nhiều khi mẹ của chúng ta phải đếm những đồng tiền lẻ cuối cùng còn trong người. Mặc dù ba đã gửi tiền cho mẹ và anh, nhưng thời đó vẫn chưa có Pix (nền tảng thanh toán và chuyển khoản tức thời được lập ra bởi Ngân hàng Trung ương Brazil), nên em không thể gửi tiền ngay lập tức được, có khi phải mất một hoặc hai ngày thì tiền mới được chuyển tới. Vào những ngày đẹp trời, khi nhận được tiền từ ba, mẹ sẽ làm món xúc xích thêm cho các đồng đội của anh. Nhưng hầu như ngày nào, bọn anh cũng chỉ đủ ăn thôi. Mẹ thường cảm thấy có lỗi khi nấu ăn trong nhà, vì các đồng đội của anh có thể ngửi thấy mùi thịt, và họ sẽ hỏi mẹ có nấu gì cho họ cùng ăn không. Bà phải nói gì đây? Đâu còn lại gì.

Để rồi, vì quá cảm thấy đau lòng, mẹ quyết định không nấu ăn cho bọn anh nữa.

Có những lúc anh thấy hơi đói ngay trước giờ đi ngủ, kiểu như, không thật sự đói nhưng vẫn cứ muốn ăn ấy. Anh thường hỏi mẹ xem có gì không, và mẹ sẽ nói, “Cố ngủ đi, Endrick. Ngủ rồi con sẽ hết đói thôi.”

Thỉnh thoảng, khi thiếu tiền, mẹ có thể vay một ít gạo hoặc tiền lẻ để mua đồ ăn cho bọn anh. Nhưng rồi một ngày nọ… mẹ không còn gì để vay cả. Mẹ không có tiền và cũng không còn ai để có thể vay mượn.

Mẹ gọi cho ba và nói, “Douglas, em và con đang phải nhịn đói… Em không biết phải làm gì nữa.”

Ba đã gửi 50 reais, nhưng phải đến ngày hôm sau thì tiền mới được chuyển tới. Mẹ chỉ còn biết quỳ xuống và cầu nguyện với Chúa để được giúp đỡ. Rồi mẹ lấy túi xách từ trên ghế xuống và bắt đầu trút ra hết mọi thứ, lục lọi đến dưới cùng.

Mẹ tìm thấy 2 đồng reais, em trai ạ! Những đồng tiền lẻ. Một món quà từ Chúa.

Mẹ đi đến cửa hàng tạp hóa và mua một ít bánh mì cũ còn sót lại từ hai hôm trước. Bây giờ nếu em hỏi mẹ, bà chắc chắn sẽ nói nó có vị rất ngon. Mẹ sẽ nói với em rằng cơn đói khiến chúng ta có một cảm giác lạ thường, nó khiến ngay cả một mẩu bánh mì cũ cũng có vị như trên thiên đường.

Thành thật mà nói, anh ước gì không phải kể cho em nghe những chuyện này, bởi vì nghèo đói có gì đâu mà tự hào để kể. Anh hy vọng rằng em sẽ không bao giờ phải trải qua cảnh ngộ đó, giống như mẹ đã từng phải chịu đựng. Nhưng câu chuyện của gia đình anh em mình thì không thể thiếu phần đó được. Hễ khi nào gặp mẹ, em trai của anh hãy ôm mẹ thật chặt và nói cảm ơn mẹ nhé, vì nếu không có sự hy sinh của bà, chúng ta sẽ không có được cuộc sống như ngày hôm nay.

Endrick gửi em trai “Chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa, chúng ta được sinh ra trong bóng đá” 2
 

Thực ra, phải cho đến gần đây, anh mới được nghe kể những chuyện này, vì mẹ luôn giấu đi nỗi đau của mình để bảo vệ và nuôi dưỡng giấc mơ của anh. Anh chưa bao giờ thấy mẹ khóc cả. Nếu có khóc, mẹ thường đi vào phòng tắm để anh không phát hiện. Nhiều lần mẹ gọi cho ba nói rằng mẹ không thể trụ thêm được nữa, và mẹ muốn về nhà. Nhưng chỉ cần anh và các đồng đội đi tập về, bọn anh lại kể cho mẹ nghe ngày hôm đó ra làm sao, về những bàn thắng bọn anh ghi được… mẹ nhìn thấy mắt anh sáng bừng…

Và rồi, mẹ vẫn ở lại. Vì anh. Vì chúng ta.

Đó là mẹ của anh em mình đó, em trai! Mẹ luôn làm những gì cần thiết cho những đứa con của bà. Đôi khi mẹ là trung sĩ, la mắng và nói anh em mình phải nghe lời, nhưng có bao giờ hai đứa chịu nghe đâu. Nhưng những lúc khác, mẹ có thể ôm chúng ta và làm cho hai đứa món trứng chiên ngon nhất thế giới. Dù mẹ có làm gì, em hãy nhớ rằng tất cả chỉ vì một lý do đơn giản. Mẹ luôn muốn những gì tốt nhất cho chúng ta.

Ba cũng đã hy sinh rất nhiều cho gia đình mình. Sau vài tháng, ba cũng lên Sao Paulo để giúp mẹ. Ông đến Palmeiras và xin việc ở đó, làm việc gì cũng được. May mắn là CLB đang cần một vị trí. Đó là trong đội dọn vệ sinh ở SVĐ. Thời trai trẻ, ba chúng ta luôn ước một ngày nào đó sẽ được bước vào phòng thay đồ của Palmeiras, vì vậy lúc nào đi làm, ba cũng cười rất tươi. Ông làm việc ở đó 3 năm, ban đầu là làm công việc nhặt rác quanh SVĐ và sau đó được thăng chức để dọn phòng thay đồ của đội một. Ba còn nói với các cầu thủ Palmeiras hồi đó là mai này con trai của ông sẽ được thi đấu cùng họ.

Một ngày nọ, thủ môn Jailson phát hiện ba của anh em mình ngày một gầy đi. Thường thì đội dọn dẹp và các nhân viên ở CLB sẽ ăn cùng các cầu thủ ở căng-tin, nhưng anh ấy thấy ba chúng ta chỉ toàn ăn cháo. Vậy là Jailson đặt tay lên vai ba và nói, “Này Douglas, đưa điện thoại của ông đây, tôi muốn gọi cho vợ của ông.”

Ba mới tá hỏa, “Gọi cho vợ tôi? Cậu có ý định gì?”

Jailson liền đính chính, “Không, không, đừng có hiểu lầm thế chứ. Tôi muốn hỏi bà ấy là ông đang gặp phải chuyện gì. Tôi thấy ông không uống gì cả, toàn ăn cháo thôi. Hỏi thật là ông có bị gì không?”

Ba ngại giải thích nên Jailson đã thực sự gọi cho mẹ, và mẹ đã kể cho anh ấy nghe chuyện. Lúc còn nhỏ, ba chúng ta từng bị bỏng tay khi đang nướng thịt, đến mức suýt mất cả bàn tay. Các bác sĩ đã phải cho ba dùng thuốc kháng sinh liều mạnh để chống nhiễm trùng, vì thế mà răng của ông bị yếu. Đến khi ba làm việc cho Palmeiras, cả hàm răng của ông chiếc nào cũng lung lay và sắp rụng hết. Ba chúng ta chỉ có thể ăn cháo.

Jailson quyết định gom tiền từ tất cả các cầu thủ, để giúp ba chúng ta đi làm lại răng. Ông bất ngờ đến phát khóc. Nhưng Chúa thật diệu kỳ phải không, em trai!

Ba chúng ta thường nói, “Ước mơ của ba đơn giản lắm, đó là được cắn một trái táo.”

Cảm ơn Chúa, vì giờ đây ba đã có thể cắn bất cứ thứ gì mình muốn.

Cũng khoảng thời gian đó, mục tiêu thứ hai của anh đã đạt được. Bọn anh chuyển đến một căn hộ nằm trên một cửa hàng xổ số nằm ngay cạnh SVĐ của Palmeiras. Sáng nào thức dậy và tối nào đi ngủ, anh đều có thể nhìn ra ngoài cửa sổ và ngắm ước mơ của mình.

Mọi thứ mới đẹp làm sao!

Endrick gửi em trai “Chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa, chúng ta được sinh ra trong bóng đá” 3
 

À mà khoan đã, anh quên kể cho em nghe hết chuyện về ba…

Nếu mẹ chúng ta là siêu nhân, thì ba là người bầu bạn của anh em mình. Lúc nào cũng như thế. Nhưng còn cả một bầu trời câu chuyện về ba mà em chưa biết. Nếu em nghĩ cuộc sống anh từng trải là khổ cực thì nhầm to rồi. So với ba, tuổi thơ của anh chả là gì, anh như được sống trên thiên đường vậy. Hồi nhỏ, ông nội của chúng ta không phải lúc nào cũng ở nhà. Bóng đá cũng là cách để ba tìm lối thoát. Khi mới 15 tuổi, ba đã bỏ nhà, đi nhờ xe từ Brasilia đến tận Sao Paulo. Gần như nửa quãng đường ông toàn phải cuốc bộ trên cao tốc! Đi bộ thật sự đó! Xa lắm nha em trai à! Ba còn chẳng thèm kể cho bà nội biết! Cả đường đi, ba mang theo tất cả tài sản mình có, là một đôi giày đá banh, hai chai nước 2 lít – một chai đựng nước lọc, chai còn lại là nước ép trái cây dạng bột – và vài cái bánh mì. Kế hoạch của ông là thử ghi danh vào tất cả các CLB trong thành phố. Ông đã phải đi nhờ xe và đi bộ suốt cả tuần lễ!

Cuối cùng khi đến Sao Paulo, ba chúng ta cháy túi và chẳng có chỗ nào để đi, thế là ông phải lang thang gõ cửa từng CLB hỏi lịch tuyển sinh của họ. May mắn là có người ở CLB Sao Paulo FC thấy hoàn cảnh của ba, đã cho ông ít đồ ăn từ căng tin. Rồi một đêm lạnh ơi là lạnh, một quý cô từ một tổ chức từ thiện thấy ba phải ngủ bên dưới gốc cây trong công viên, nên mời ông đến một chỗ nương tựa. Ngặt một nỗi, chỗ đó ấm áp quá, mà cũng hơn ba đêm rồi ba không được ngủ trên giường, nên ông ngủ quên mất, thế là lỡ luôn buổi tuyển sinh của CLB Nacional AC vào hôm sau.

Em có hình dung nổi ba mệt cỡ nào không? Đi bộ cả tuần để theo đuổi ước mơ, chỉ để đến được buổi tuyển duy nhất đó... thế mà lại bỏ lỡ á?

Khi ba kể chuyện này cho anh, em trai biết không, anh không biết nên cười hay nên khóc ấy.

Có một đêm nọ, vì trời đổ mưa nên ba không có chỗ trú, cũng không biết phải đi đâu, thế là ông đi bộ đến sân của CLB Palmeiras và ngủ dưới mái hiên quầy bán vé. Giấc mơ tuy không thành sự thật nhưng ba đã chiến đấu và theo đuổi hết mình.

Khi về lại Brasilia, ba đã phải chơi ở giải várzea để kiếm sống. Chắc em cũng biết várzea là gì rồi đấy? Đá giải đấy thì làm gì có lương lậu. Chỉ tồn tại mỗi đam mê thôi. Người ta chơi ở giải đấy cốt chỉ để kiếm “chút đỉnh”. Ba chúng ta thì đá bóng để lấy tiền đóng tiền điện, hay mua tí gạo. Hồi nhỏ, anh cứ lẽo đẽo theo ba ra sân qua mỗi trận đấu của ông, lóc ngóc với quả bóng ngoài đường biên. Đến giờ nghỉ giải lao, mọi người lên nhạc, ai cũng tiệc tùng, ăn chơi, cá cược, còn anh thì tranh thủ ra sân làm vài động tác kỹ thuật. (Hay là vì thế nên giờ cứ đá trận nào thì anh cũng tự hát hò nhỉ?)

Cứ sau những trận đấu, ba hay đợi anh bên ngoài sân và hỏi, “Endrick, con kiếm đâu ra chai Coca-Cola thế? Ăn trộm của ai hả?”

Anh mới liền giải thích, “Không, không, con sút trúng xà ngang, nên cái ông Dudu bên kia ăn được 10 reais đó. Ổng mua cho con chai Coke vì nhờ con mà ổng thắng cược. Nếu con sút trúng xà ngang phát nữa là ổng sẽ mua thêm cho một xiên thịt nướng luôn!”

Đấy là mánh kiếm tiền của anh ngày ấy! Mẹ còn kể hồi nhỏ anh lăn lê bò lết chơi bóng trên sân đất đến nỗi, lúc về nhà mình mẩy đen thui thùi lùi. Mà em biết đất cát ở Brazil màu gì rồi đấy! Mẹ phải tắm rồi kì cọ cho anh như tắm chó luôn. Sạch sẽ cái là phùuuu một phát, anh lại lao ra sân như tên lửa.

(Nhớ lúc nãy anh nói gì không? Chúng ta sinh ra từ trong bóng đá.)

Ước mơ của anh không chỉ là của riêng anh, mà còn của ba, của ông nội, của cả nhà.

Em nghĩ thử xem, đêm ba phải ngủ dưới mái hiên quầy bán vé ở sân Palmeiras, có khi nào ông cũng từng mơ một ngày con trai mình sẽ được chơi bóng ở đó không nhỉ?

Endrick gửi em trai “Chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa, chúng ta được sinh ra trong bóng đá” 4
 

Đến năm 15 tuổi, anh ký hợp đồng chuyên nghiệp với Palmeiras. Lúc ấy, anh thực sự thấy mình như có tất cả mọi thứ, nhờ ơn Chúa. Anh đã có thể mua được một căn nhà cho mẹ, đưa cả bà ngoại và bà nội rời khỏi Chaparral, khu đó thì nguy hiểm thôi rồi. Thế nên sau cuộc nói chuyện với ba trên sofa, anh biết mình đã đạt được mục tiêu đầu tiên: Mang đến một cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình mình.

Đó chắc chắn là khoảnh khắc đáng nhớ của cuộc đời!

Nhưng mà… cũng nhẹ hết cả người nhỉ, em trai!

Hồi em còn bé tí, cuộc sống của chúng ta đã khác đi nhiều lắm. Cuộc sống rồi sẽ còn thay đổi nhiều trong mấy năm tới nữa.

Vài tháng nữa thôi, anh sẽ sang Tây Ban Nha và em sẽ cùng đi với anh. Real Madrid...  Đó là mục tiêu thứ ba của anh, nhưng là cái anh chưa bao giờ dám nghĩ tới. Lúc 7, 8 tuổi, điện thoại cũng không có nên anh toàn phải mượn máy tính của mẹ để xem highlights của Real Madrid. Biết là em còn quá bé để nhớ hết những cái tên này, nhưng đội hình mùa 2013/14 của Real Madrid với Cristiano, Modric, hay Benzema đỉnh thật sự. Nó như cánh cửa mở ra lịch sử CLB với anh. Anh bắt đầu lên YouTube và tìm hiểu về tập thể Galacticos, rồi đào sâu về những Puskas, Di Stefano... Tin anh đi, cứ sang Madrid cùng anh là kiểu gì em cũng sẽ được nghe nhắc về những tên tuổi huyền thoại này thôi.

YouTube dạy đủ thứ trên đời, y như đại học vậy. Trên tất cả, anh mê nhất là Cristiano Ronaldo, không chỉ xem highlights của anh ấy, mà còn cả những thước phim ghi lại cảnh tập luyện, nghe mọi người nói về đức tính chăm chỉ, hay về tinh thần chiến đấu của anh ấy. Nhờ Cristiano mà anh rút ra bài học là chăm chỉ quan trọng hơn tài năng.

Ước gì một ngày nào đó anh sẽ được gặp anh ấy một lần. Giờ chưa được gặp nên anh mới viết ra ở đây để ước. Nhưng con trai anh ấy follow anh trên Instagram, nên hy vọng đến lúc em đọc được lá thư này thì anh đã được bắt tay Cristiano. Hy vọng mọi chuyện ở Real Madrid và sự nghiệp của anh sẽ thuận buồm xuôi gió, để Cristiano sẽ follow lại anh! Biết đâu anh ấy cũng sẽ follow cả em nữa! Hahaha.

Gặp mặt Cristiano Ronaldo. Đó là mục tiêu số bốn.

Endrick gửi em trai “Chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa, chúng ta được sinh ra trong bóng đá” 5
 

Mục tiêu thứ năm là đá nốt mùa này với Palmeiras, có một cái kết mãn nguyện với chức vô địch Paulista.

Còn mục tiêu thứ sáu... thì hài lắm. Cách đây vài tháng, khi anh lần đầu đến tham quan Real Madrid, nhiều chuyện không thể tin nổi đã diễn ra. Lúc gặp Florentino Perez, ngài ấy nhìn thẳng vào mắt của ba chúng ta và tuyên bố “Real Madrid sẽ là CLB duy nhất coi Endrick như con trai.”

Em phải nhìn gương mặt của ba lúc đó mới thấy ông cảm động đến nhường nào. Câu nói ấy của ngài Perez thực sự có ý nghĩa với ba.

Anh còn được gặp cả Bellingham, siêu nhân trên PlayStation, lúc nào cũng ghi bàn cho anh. Mọi người đều gọi là Jude, nên anh mới nói với anh ấy: “Này Jude, lần tới ghi bàn, em sẽ ăn mừng theo kiểu của anh nhé.” Ghi bàn xong, anh liền gửi ngay video cho Jude trên Instagram, và anh ấy còn đăng lại cơ.

Chắc em cũng không tin là anh còn được cả Ronaldo, O Fenômeno, chỉ dạy nữa đó! Mọi thứ diễn ra chớp nhoáng, cứ như mơ vậy. Nhưng khoảnh khắc đáng nhớ nhất chắc chắn là lúc anh vào phòng thay đồ và được nói chuyện cùng Luka Modric. Chiếc áo số 10 của Modric treo trên móc, anh ấy chỉ vào ghế kế bên rồi nói, “Số 9 và số 10. Biết đâu đấy... mùa tới, nhóc sẽ ngồi cạnh chú thì sao.”

Câu nói đó thật sự chạm đến anh. Anh mới nghĩ bụng, “Trời ơi, nếu Modric tin mình xứng đáng mặc áo số 9 thì chắc chắn là mình xứng đáng thật rồi.”

Giờ thì anh vẫn chưa gia nhập Real Madrid nên chưa biết thế nào, nhưng hy vọng một ngày nào đó anh sẽ được khoác chiếc áo số 9 của CLB.

Còn mục tiêu số bảy? Anh muốn có nhà riêng ở Madrid, có cả phòng làm việc để treo một cái bảng trắng thật to, viết lên đó tất cả những mục tiêu! Hahaha. Mẹ thì vẫn nhất quyết không cho anh treo một cái bảng trắng trong nhà!

“Không có chỗ đâu Endrick! Nhất quyết là không có chỗ cho cái bảng đó đâu!”

Mẹ chúng ta là vậy đó. Nên anh em mình phải tôn trọng mẹ thôi.

Endrick gửi em trai “Chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa, chúng ta được sinh ra trong bóng đá” 6
 

Thực ra anh vẫn còn một mục tiêu nữa, nhưng thôi không đánh số, vì nó đã hoàn thành rồi. Đó là em trai của anh được sống cuộc đời mình mong muốn, bất kể là gì.

Ba thế hế, thậm chí có thể hơn nữa, nhà mình đều theo đuổi ước mơ bóng đá. Cả nhà ta đã cố gắng hết sức để đổi đời. Nhưng giờ thì, em muốn làm gì cũng được. Bác sĩ, luật sư, hay thậm chí là tay vợt tennis cũng được, vì sắp tới anh em mình sẽ sang Tây Ban Nha, quê hương của Nadal và Alcaraz. Em cũng đã bắt đầu đuổi theo quả bóng giống anh, nên nếu muốn thì cứ theo đuổi đam mê bóng đá. Nhưng nếu không muốn thì không cần đâu nhé. Ơn Chúa, cảm ơn ba mẹ, và cảm ơn cả bóng đá, vì giờ thì không còn áp lực gì nữa.

Chỉ cần tận hưởng cuộc sống theo cách của em thôi, em trai. Đó là món quà anh muốn dành cho em.

Còn bây giờ, đến đây là kết thúc bức thư và tương lai sẽ được bắt đầu. Mọi người hay hỏi anh về Real Madrid, về ĐTQG, và về tương lai sự nghiệp của anh. Nhưng em có biết sự thật là gì không?

Đơn giản là anh cũng không biết.

Cuộc sống là vậy, không ai biết ngày mai sẽ ra sao. Biết đâu ngày mai còn chẳng có. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là biết ơn Chúa vì những gì Ngài đã ban tặng.

Endrick gửi em trai “Chúng ta không được sinh ra trong nhung lụa, chúng ta được sinh ra trong bóng đá” 7
 

Hy vọng bây giờ em đã hiểu, em trai. Cuộc sống anh em mình đang có hiện tại không tự nhiên mà có. Nó được đánh đổi bằng sự chăm chỉ và nhiều nước mắt. Mẹ luôn nói rằng một sai lầm duy nhất có thể làm hỏng tất cả, và mẹ nói đúng.

Khoảnh khắc chúng ta quên đi cội nguồn của mình, chúng ta có nguy cơ lạc lối.

Đó là lý do tại sao anh tặng em món quà là lịch sử của gia đình mình.

Hình ảnh mẹ ăn bánh mì quá hạn.

Hình ảnh ba ngủ dưới mái hiên quầy bán vé.

Hình ảnh mẹ khóc trong phòng tắm.

Hình ảnh ba khóc trên sofa.

Hãy luôn lưu giữ những hình ảnh này trong tim nhé, em trai!

Thương em nhiều, từ tận đáy lòng, em trai của anh!

TIỀN ĐẠO Endrick Felipe Moreira de Sousa.

 

(Dịch từ The Players’ Tribune)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Xavi ở lại Barcelona: Giá trị của tình yêu

Tình yêu là thứ quyết định việc Xavi chọn ở lại Barca và cũng là thứ khiến CLB xứ Catalan luôn muốn giữ chân nhà cầm quân 44 tuổi, dù trước đó, ông từng tuyên bố sẽ ra đi sau khi mùa giải 2023/24 hạ màn.

Jamal Musiala và giấc mơ từ những vũ điệu Latin

Cuộc phỏng vấn độc quyền trên tờ MARCA sẽ phần nào giúp những người hâm mộ hiểu rõ hơn về cuộc sống của Jamal Musiala cũng như lời hẹn ước chuyển tới La Liga chơi bóng trong tương lai không xa.

Nghịch lý Nicolas Jackson

“Hôm nay, Jackson vừa cầu thủ xuất sắc nhất vừa là cầu thủ tệ nhất trên sân - điều mà tôi chưa từng thấy trong bất kỳ trận đấu nào trước đây”, cựu danh thủ hiện đang làm việc tại Talksport - Stuart Pearce đã bình luận như thế về màn trình diễn của Nicolas Jackson trong thất bại 0-1 của Chelsea trước Man City ở bán kết FA Cup.

X
top-arrow